Mang san hà đổi lấy duy nhất một người thương – Khi một cô gái đọc thơ tình


Không cần đang yêu người ta mới đọc thơ tình. Cũng chẳng cần ôm ấp những đau thương, mới tìm đến thơ tình để thấy giống mình, rồi mà giãi bày cảm xúc. Đọc sách càng lâu, lại càng thích sở hữu những cuốn tản văn hay thơ, nhẹ nhàng, dễ đến, mà chưa chắc đã khó rời đi.

Biết đến Nồng Nàn Phố đã lâu, từ những vần thơ “Anh ngủ thêm đi anh Em phải dậy lấy chồng” nhưng đến khi để cảm xúc trôi theo những câu từ “Mang san hà đổi lấy duy nhất một người thương”, thì mới thấy hóa ra những vần thơ – đáng yêu đến vậy.

“Đổi ảnh đại diện để caption gì nhỉ?” Tôi hỏi em.

“Thơ Nồng Nàn Phố.”

“Trang 77, dòng 7 xem thế nào.” Tôi lại nói. Em ngồi ở góc sách mà cô bé vừa mới “thiết kế” cho tôi, cầm lấy cuốn sách, lật giở, đọc. Nhìn tôi cười đầy ẩn ý.


“Đàn bà vốn đã mong manh

Từng trải nhiều càng mong manh

gấp bội!

Chỉ có ai thiên tài mới dám chạy tới

Cho họ ngã vào lòng hờn dỗi

thú nhận đang thương…”


Thơ của Nồng Nàn Phố nữ tính lắm. Mềm mại, mong manh, uốn khúc như dòng suối nhỏ. Nhỏ, nhưng đôi lúc cũng xiết lấy dòng. Đọc thơ, nghĩ về tình yêu. Những câu chuyện tình. Người thương mình. Người mình từng thương.

Làm lạ, làm bạn, làm thân…. làm thương… rồi làm thinh.

Người lạ, người quen, người dưng.

Chung hay ngược lối. Chẳng ai biết được.

Chỉ biết, cuộc sống mà thiếu tình yêu, thì nhạt vị lắm. Mà cuộc sống có tình yêu ấy, nhiều lúc cũng đau lòng lắm. Nhất là, phụ nữ có tình yêu.

Phụ nữ, ai mà chẳng từng đọc dăm ba câu thơ tình.

Ai mà chẳng, đôi lần vì tình yêu, mà rơi lệ. Có người, đắm đuối với si mê. Có người sau si mê thì buông bỏ bi lụy.

“Mang san hà đổi lấy duy nhất một người thương”, luôn là mong muốn của những người – rất con gái. Cần một san hà – có để làm gì, khi mà người mình thương lại chẳng ở bên cạnh. Tập thơ này, có lẽ là tập thơ mà người con gái nào đọc, cũng thấy mình trong đó. Cần được yêu, cần được thương, cần được chở che bao bọc. Nhưng, có lẽ, cũng là ước mong – đó không phải là mình.

Người con gái, không cần nhiều tổn thương đến vậy.

Tổn thương vừa đủ, để thấy mình còn biết thương, còn có thể thương.

Đừng để vỡ vụn. Rồi lại tự mình, nhặt mảnh vỡ.


“Nói hết điều muốn nói

Kẻo mai này muộn màng

Cho hết đi đừng sợ

Nhắm mắt cầu bình an.”

(Nồng Nàn Phố)


Dẫu sao thì, cảm ơn những điều giống mình – nhưng không phải là mình. Một ngày đông, ly trà sữa, một cô gái đã từng tổn thương.

Trở về